Nữ bác sĩ ở viễn cổ
Phan_3
Rất nhiều ngày sau, Địch Á thấy Trác Ngọc điên cuồng thu thập dây mây dệt chiếu, tay cũng có rất nhiều vết thương , còn thường xuyên chảy máu. khuyên nhiều lần Trác Ngọc cũng ngừng nghỉ.
Địch Á đau lòng cho giống cái của mình chỉ có thể vừa ở bên thầm mắng mình lắm mồm vừa giúp Trác Ngọc dệt chiếu.
Nhưng vào ban đêm, khi Trác Ngọc nằm da thú trải chiếu hề trằn trọc trở mình ngủ say sưa, Địch Á mới phát cái chiếu này hóa ra là đồ tốt.
Dệt xong chiếu Trác Ngọc rất nhanh phát dây mây còn có công dụng khác, đó là có thể dùng dây mây để dệt thành lưới bắt cá. Khi còn bé, Trác Ngọc ở nhà bà ngoại ở dưới quê từng xem cậu mình làm lưới bắt cá, dùng rất tốt. tại dùng những nhánh cây tương đối lớn buộc thành mắt cá hình tam giác, sau đó lấy thêm những dây mây khác dệt thêm. Rất nhanh dệt xong cái túi lưới, cái lưới bắt cá đơn sơ hoàn thành.
làm thí nghiệm ở trong dòng suối vậy mà lại bắt được vài con cá. Bữa ăn tối đương nhiên là cá nướng rồi, chỉ là Trác Ngọc cũng ăn cá nướng mình, cũng chia cho Địch Á, dù sao Địch Á cũng giúp làm ra lưới cá.
Cá nướng rất nhanh xong, mặc dù có gia vị gì, nhưng đối với Trác Ngọc ăn thịt nướng trong thời gian dài mà , quả thực là mỹ vị. Nhìn qua Địch Á, biết lần này mình làm đúng.
Vào lúc cá nướng chưa chín, Địch Á ngây ngô nhìn con cá đống lửa : “Ta chưa bao giờ nghĩ tới cái này gọi là cá gì đó có thể ăn được, dường như rất ngon. Ngọc Nhi, nàng thông minh.”
Cá nướng vừa chín, Địch Á kịp chờ cầm con lên cắn. Nhưng ngờ nóng đến mức môi cũng bị bỏng, chỉ đành phải “phù phù” ngừng thổi để cho cá nướng nguội nhanh chút.
Trác Ngọc ở bên thấy vậy, khỏi cười mắng: “Đáng đời, ai bảo anh vội vàng như vậy.”
“Ha ha” Địch Á cười hai tiếng: “Ta nếm thử mùi vị chút, nếu con cá này có vấn đề gì nàng có thể ăn.”
Dư trời chiều chiếu sáng người hai người, gió đêm nhàng thổi qua, đống lửa chiếu sáng mặt của Địch Á khiến Trác Ngọc tự chủ khẽ rung động.
- Hết chương 9 -
Chương 10: Trăng rằm.
Trác Ngọc dùng dây mây bện thành vài cái ba lô, lại dùng da hươu làm thành mấy cái ba lô . Như vậy khi theo Địch Á vào rừng săn có thể mang thêm nhiều trái cây về sơn động.
ra làm ba lô và túi đeo lưng còn có mục đích khác, nhớ lại lúc mới xuyên đến mảnh đại lục này, xem xét xung quanh cũng phát điều gì. biết nơi Địch Á bắt được mình ở chỗ nào, chỗ ở tại cùng lúc đầu cảnh sắc khác nhau rất nhiều.
Chỉ có trở lại nơi Địch Á bắt được mình, mình mới có thể tìm được mảnh rừng lúc đầu kia. Nhưng vấn đề quan trong nhất là, phải làm thế nào để lại dấu vết khiến Địch Á mang mình ?
Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, mặc dù Trác Ngọc vẫn ngồi ở dây mây hề nhúc nhích cũng ra rất nhiều mồ hôi. Địch Á tiến vào mùa nóng, nhiệt độ ban ngày trở nên rất cao, nhưng buổi tối quá nóng.
Mỗi ngày lúc trời chưa sáng Địch Á kinh động Trác Ngọc ra khỏi động săn, lại đeo cái túi Trác Ngọc làm lưng hái thêm chút trái cây về, tuy nhiên lại mang được nước về cho Trác Ngọc uống.
Đặt con mồi xuống rồi cõng Trác Ngọc uống nước, nửa đường lại phát da Trác Ngọc bị thương do ánh mặt trời. cũng từng muốn Trác Ngọc hóa thành hình thú đến dòng suối , Trác Ngọc lại tạm thời muốn trở về hình thú, về nguyên nhân chưa hề với , nhưng cũng để ý, chỉ khốn nhiễu nếu Trác Ngọc có nước uống có thể chết khát.
Địch Á từng dùng da hươu bọc lấy Trác Ngọc tránh bị ánh mặt trời chiếu đến, nhưng phát như vậy cũng được, vì dùng da hươu bao lấy Trác Ngọc, rất khó chịu, hơn nữa nhiệt độ ánh mặt trời khiến Trác Ngọc rất nhanh lâm vào hôn mê.
Nhìn Trác Ngọc mỗi ngày ỉu xìu ngồi dây mây, Địch Á cực kỳ đau lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy ổn. phiền não của mình cho Trác Ngọc biết, Ngọc Nhi thông minh như vậy có biện pháp thôi.
Trác Ngọc sao có thể nóng lòng. Cùng Địch Á đến dòng suối , chưa được nửa đường chịu nổi. Cứ tiếp tục như vậy chết khát, nếu có cái cốc tốt rồi.
“Cái cốc a cái cốc, phải tìm ở đâu đây? Ở đây có thủy tinh, nhiều nhất cũng chỉ có cây mà thôi. Cây cũng có thể . Nếu anh tìm cho tôi cái cây to lớn thử xem?”
Địch Á rất nhanh trở lại, Trác Ngọc nhìn Địch Á mang về cọc gỗ phải hai người mới ôm hết, khóe miệng khỏi co giật. Làm cái cốc cũng cần cọc gỗ to như vậy , cũng may còn có ít cành cây có thể dùng.
Trác Ngọc bảo Địch Á lấy cành cây dài chừng 20cm, móc hết ruột ở bên trong, thử lấy ít nước vào đó cũng bị rò rỉ, lại dùng đao xương cắt cọc gỗ thành mấy đoạn, ruột bên trong cũng moi hết ra để lại phần đáy và vách thích hợp làm thành cái thùng. Như vậy là có thể chứa nước rồi, dĩ nhiên cũng để lại cái thùng gỗ dùng làm bồn tắm.
Địch Á dưới nhiệt độ cao mạo hiểm mang theo thùng gỗ tới tới lui lùi vài lượt đổ đầy nước mấy thùng gỗ. Làm xong gật đầu cái, như vậy cần rầu rĩ vấn đề uống nước của Ngọc Nhi nữa rồi.
Làm xong trời cũng tối, Địch Á cũng săn thú nữa, cùng Trác Ngọc nướng thịt hươu còn dư vào buổi sáng, miễn cưỡng cũng được coi là bữa tối, sau đó lại ăn thêm chút trái cây mới thôi.
Cơm nước xong xuôi Địch Á lại chuyển đồ vào trong sơn động, nhiều đồ được chuyển vào khiến gian trong sơn động rất nhiều. Trái lắc lư phải lắc lư, lắc đến mức mắt Trác Ngọc cũng hoa cả lên, hơn nữa Địch Á còn mặc quần da hươu, thân ở trần, mồ hôi dọc theo đường cong sống lưng chảy xuống. Đây là trắng trợn quyến rũ a!!
“Ngọc Nhi, ngày mai chúng ta đào sơn động lớn thêm chút , về sau cũng có thể để thêm nhiều đồ.”
“Khụ khụ…” Trác Ngọc uống nước bị sặc. sờ sờ sơn động, thở dài : “Đào như nào a?”
cũng tin đao xương có thể đào được động núi đá.
cắm đầu cắm cổ cầm quần áo tắm, bồn tắm có sẵn, lại lấy dây mây dùng để ngồi làm thành cái mành. Mặc dù nước tắm vẫn còn lạnh, nhưng như vậy Trác Ngọc rất thỏa mãn rồ, cuộc sống tại so với lúc mới đến biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Tắm xong Trác Ngọc cũng để ý đến Địch Á ở bên giọng thầm , chuẩn bị tốt chỗ ngủ của mình.
Giữa chiếu được Trác Ngọc dùng dây mây thô to làm đường ranh giới, chỉ là mỗi lần tỉnh lại thấy Địch Á lấn qua ranh giới từ lúc nào, thậm chí còn áp đến chỗ . Xem ra phải làm hai cái giường mới được.
Hôm sau Trác Ngọc tỉnh lại bị động tác của Địch Á làm sợ ngây người. Chỉ thấy Địch Á duỗi móng tay ra ngừng đào thạch bích, lâu sau đào được gian lớn.
vốn cho rằng sơn động này là tự nhiên hình thành, nhìn tình huống này vẫn là do Địch Á đào . Móng tay của cũng quá tốt rồi, vậy còn dùng đao xương của mình làm gì? Này phải làm điều thừa sao?
Sau bữa cơm chiều vào lúc rảnh rỗi Trác Ngọc ngồi ở cửa động hoặc cạnh đống lửa ngoài sơn động ngẩng đầu nhìn trời. Mỗi lần nhìn thấy ánh trăng sáng bầu trời tinh thần trở nên chán nản. Thơ cổ rằng đây là ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Từ khi đến đây đều điên cuồng nhớ nhà, nhớ ba mẹ cùng bạn bè, phải rằng phàm là thứ gì thuộc về Thế kỷ 21 đều nhớ. Mỗi ngày trước khi ngủ đều lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện hôm sau tỉnh lại trong nhà mình. Thế nhưng nguyện vọng mỗi lần đều thất bại.
Trác Ngọc biết cảm xúc tại của có vấn đế. cho rằng so về trí tuệ với Địch Á kiểm soát mà phải Địch Á chăm sóc bảo vệ mình. Nhưng rất dễ nhận thấy đây là điều thực tế. tận lực phân tích mình cách khách quan, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy đồ vật thuộc về đại lục này, trở nên nóng nảy.
Vào mỗi lần Trác Ngọc ngắm trăng rằm, Địch Á cũng ngồi cạnh , học cùng ngắm trăng rằm. Nhìn lại nhìn vẫn là vầng trăng sáng kia. Nhiều khi thiêm thiếp nhưng trong chốc lát lại tỉnh lại, thấy Trác Ngọc vẫn duy trì tư thế ngắm trăng rằm. Vào lúc đó, Địch Á quay đầu Trác Ngọc qua, dùng giọng điệu rất nghiêm túc khuyên :
“Sắc trời muộn rồi, cần nhìn nữa, trăng sáng ngày mai có, phải ngoan ngoãn ngủ.”
Khi Địch Á vậy Trác Ngọc rất muốn khóc. biết mình nên thu lại tâm tình của mình, cũng vẫn tự với mình phải tỉnh táo kiên cường, nhưng lại chịu nổi lời khuyên của Địch Á. Địch Á càng khuyên lại càng khóc lợi hại.
Đây thực ra là bệnh chung của rất nhiều người, lúc có người vẫn tốt. Vừa bị người khác cảm xúc liền tới.
Trác Ngọc khóc liền khóc, khóc đến kinh thiên động địa. Khi còn bé nếu khóc lợi hại như vậy, Trác mẹ chỉ cần cầm thứ mà thích đến, bất luận là đồ ăn hay đồ chơi, nhất định ngừng khóc. Nhưng bây giờ Trác mẹ ở Thế kỷ 21 xa xôi, bên cạnh lại có người đàn ông hiểu , như vậy phải càng khóc càng lợi hại sao?
Địch Á cũng rất sợ, biết rằng mấy câu của mình lại làm Trác Ngọc đau lòng. Nhìn trong mắt Trác Ngọc chảy ra giọt nước long lanh, lè lưỡi liếm liếm. Mặn mặn, cho dù mùi vị được tốt, vẫn tiếp tục liếm, cho đến khi liếm khô nước mắt liền an tĩnh ôm , an ủi .
- Hết chương 10 -
Chương 11: Bí kíp theo đuổi bạn đời: Hợp ý.
Hai ngày nay Địch Á rất khổ não.
Mấy ngày trước tâm tình Trác Ngọc tốt liền suy nghĩ đưa cho ít đồ để vui vẻ. Vì vậy dậy sớm hơn bình thường, mỗi ngày đều săn những động vật khác nhau, để lại các loại da lông xinh đẹp, hái nhiều loại trái cây, tìm kiếm các loại đồ chơi đưa cho Trác Ngọc hi vọng có thể vui vẻ.
Ngày hôm nay Địch Á về trễ hơn chút so với mọi ngày. Lúc ấy Trác Ngọc cố gắng soạn dây mây ra, nhe răng nhếch miệng muốn kéo những sợi dây mây cuốn vào với nhau thẳng ra. Địch Á thần thần bí bí giấu hai tay ở sau lưng cười híp mắt gọi Trác Ngọc đứng lên, ý bảo muốn đưa đồ cho .
Trác Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, ở mảnh đại lục này còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn mình? Trừ về nhà, cái mà thích nhất chỉ sợ là hòm của rồi, chỉ là cái đó sớm bị Địch Á giấu , mặc cho đeo bám dai dẳng Địch Á cũng trả lại, vì vậy rất lâu nhắc tới chuyện cái hòm. Chẳng lẽ thay đổi chủ ý, đồng ý trả hòm lại cho mình?
Đợi đến khi rửa tay cảm thấy Địch Á thả gì đó đầu mình. Đến chỗ thùng gỗ nhìn thấy đầu có thêm sợi lông vũ, màu sắc sặc sỡ rất xinh đẹp, khiến cho Trác Ngọc vốn có bộ dạng tầm thường trở nên kiều diễm động lòng người.
Xoay người lại phát Địch Á hai mắt chuyển nhìn mình chằm chằm, hai mắt sáng lên khiến cho cảm thấy giống như miếng thịt nướng.
Địch Á lại cắm thêm mấy cây lông vũ lên đầu Trác Ngọc, lại sửa sang lại mới gật gật đầu.
Trác Ngọc lúc này mới nhìn thấy thứ mà Địch Á nắm trong tay. Đây là loại động vật rất giống con gà, nhìn qua rất dịu ngoan, lông vũ toàn thân sáng rỡ. nhận lấy động vật từ trong tay Địch Á, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen: “ biết ăn động vật này có hương vị gì?”
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc muốn ăn vội vàng đoạt lại.
“Con này là chim Phượng, thể ăn.”
“Thôi , thể ăn vậy anh bắt nó về làm gì? Chẳng lẽ để chơi?”
“Nàng cảm thấy lông vũ rất đẹp ư? Hơn nữa ta bắt nó cũng phải để chơi, chỉ là muốn nàng vui vẻ mà thôi.”
Thấy Trác Ngọc lại trở về chỗ cũ tiếp tục dệt chiếu, Địch Á cảm thấy tình hình này giống như nghĩ. Theo lý thuyết, giống cái tại Mê Huyễn đại lục đều thích lông vũ của chim Phượng, nếu có được mấy cây lông vũ, giống cái bọn họ nhất định khoe khoang khắp nơi.
Phải biết rằng số lượg chim Phượng rất ít, hơn nữa rất khó bắt. Chim Phượng có lông vũ xinh đẹp dị thường lại càng khó bắt hơn, vì vậy nếu người thú nào có thể bắt được chim Phượng là giống đực người đó được coi là anh hùng.
Quan trọng hơn là, lông vũ của chim Phượng tượng trưng cho phối ngẫu, nếu giống đực có thể lấy được lông vũ của chim Phượng cầu với giống cái mà mình thích, cho dù giống cái có kiêu ngạo cỡ nào cũng đồng ý.
Nhưng tại sao giống cái nhà mình lại có phản ứng?
đại lục này bất kỳ người thú nào sau khi lấy được lông vũ mà mình thích đều thả chim Phượng . Mà giống cái nhà mình tốt rồi, chỉ có phản ứng lại còn muốn ăn chim Phượng, chẳng lẽ nàng biết chim Phượng rất trân quý sao?
Địch Á nhàng vuốt ve lông vũ người chim Phượng, trong lòng giống như đưa đám: “Giống cái thích lông chim Phượng sao?”
Thích em anh. Ăn cũng được ăn, mặc cũng mặc được, còn có ai rảnh rỗi để mà thích lông vũ sao?
Địch Á nghĩ mãi cũng ra, chỉ có thể giống cái nhà mình cùng người khác có chút khác biệt.
Dệt hết dây mây Trác Ngọc bắt đầu quét dọn sơn động. Tuy rằng trong sơn động có gì bẩn, nhưng Trác Ngọc có chút thích sạch , mỗi ngày quét dọn chút, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Chớp mắt mùa nóng qua vài ngày. Trong những ngày qua vào những lúc Địch Á săn, Trác Ngọc ra khỏi sơn động tùy tiện chọn phương hướng để , hy vọng có thể tìm được nơi mà và Địch Á gặp nhau lúc đầu.
Mỗi lần đến khi chịu nổi ánh sáng mặt trời mới quay trở về. Khi trở về thường gặp được Địch Á săn thú trở về.
Địch Á thấy đầu đầy mồ hôi thở hổn hển cũng biết Trác Ngọc ra ngoài thời gian dài. Mặc dù trách cứ Trác Ngọc, nhưng mặt lại luôn treo khuôn mặt mẹ kế, rất là vui khi chạy loạn.
Cuối cùng vẫn là Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc. Vào ngày khi Trác Ngọc về phía sau sơn động phát loại cây giống cây chuối tây. nhớ lúc trước qua nơi này cũng có loại thực vật này. Nhưng bây giờ lại cao 4, 5 thước. Lá của loại thực vật này có hình tròn, trái cây có vị mặn mặn, lá cũng có chút mặn.
Nếm được vị mặn, Trác Ngọc nhất thời lệ rơi đầy mặt. lâu rồi chưa ăn muối, cũng sắp nhớ được vị muối là như nào rồi.
đặt cho loại cây này là chuối tây tròn. dùng đao xương cắt lấy ít lá cây cùng trái cây, sau đó trở lại sơn động. Cũng mặc kệ Địch Á nướng thịt, kéo vô cùng hung phấn : “Địch Á, về sau chúng ta có muối ăn rồi, rốt cuộc mỗi ngày cần ăn mùi vị thịt nướng rồi.”
dùng nước rửa cái lá, xé phần bao lấy thịt nướng ăn thử. Mùi vị vừa vặn, vì vậy liền nhét mạnh miếng thịt nướng cầm trong tay vào miệng Địch Á, ý bảo nếm thử chút.
Địch Á vốn tức giận Trác Ngọc, nhưng nhai miếng thịt trong miệng lại trở nên mất bình tĩnh. Đây rốt cuộc là thứ gì, ăn cùng thịt nướng lại có mùi vị ngon như vậy.
“Đây là cái gì mà có mùi vị ngon như vậy?”
“Tôi biết anh cũng thích mà. Tôi gọi nó là quả chuối tây, lá cây này còn có thể xào ăn, cũng có thể nấu cháo nha. Như vậy về sau chúng ta có thể ăn ngon hơn rồi. Chỉ là bây giờ vẫn có nồi thôi.” xong còn thở hơi dài.
Địch Á dùng lá cây chuối tây tròn bọc rất nhiều thịt nướng đưa cho Trác Ngọc. ra mấy ngày nay nàng tìm đồ ăn, so với lông vũ có vẻ nàng thích đồ thực dụng hơn. Về sau phải quan sát thêm xem nàng thích cái gì, đưa cũng phải đưa đồ nàng thích mới được.
Địch Á thầm tự trách bản thân mình trách lầm nàng, may mà nàng tức giận với mình. Tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao có thể để cho nàng lại dưới ánh mặt trời nóng bỏng như vậy. Nếu nàng ngất xỉu vào lúc mình ở bên cạnh rất nguy hiểm.
“Ngọc Nhi, về sau nàng cần tìm đồ ăn nữa. Nàng xem da của nàng phơi nắng cũng bị thương rồi. Nàng yên tâm, về sau ta đảm bảo săn nhiều con mồi hơn, tìm kiếm nhiều thực vật cùng trái cây cho nàng ăn.”
Trác Ngọc vui vẻ ăn nghe được lời của Địch Á bị nghẹn. Miếng thịt chắn ngang cổ họng lên được mà xuống cũng chẳng xong. giỡn sao, nếu để ra ngoài, vậy sao có thể tìm được cái hòm của mình, làm sao tìm được đường về nhà.
ráng sức nuốt miếng thịt chắn ngang cổ họng xuống, yếu ớt hỏi: “Nếu tôi và anh cùng , như vậy anh hái trái cây tôi thử chút, nếu anh cũng biết tôi thích mùi vị gì.”
“ cần, ta mang về cho nàng ăn thử, hơn nữa…”
chỉ tay vào mặt trời ở cao: “Ánh mặt trời làm nàng bị thương, ta muốn nàng bị thương.”
Địch Á nghiêm túc . Trác Ngọc cảm thấy mình thể chấp nhận ý kiến của , giống như rất xin lỗi dụng tâm lương khổ.
vẫn cố gắng hướng dẫn từng bước: “Tôi dùng lá cây chuối tây tròn này để ngăn cản ánh mặt trời. Lúc nãy đường về tôi dùng nó, chỉ cần chồng thêm mấy cái lá lên là bị thương, tin anh nhìn xem.”
Trác Ngọc lấy mấy cái lá cất kỹ xếp lên nhau, dùng dây mây cố định thắt lại chỗ cằm làm thành cái mũ. Dưới ánh mặt trời chói chang lại đội vào đầu Địch Á để cảm thụ.
“Hơn nữa tôi thử mùi vị ngay tại chỗ, nếu thích ăn cần mang về, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Huống chi anh mùa tuyết có nhiều thức ăn, thừa dịp tại kiếm nhiều thức ăn chút còn có thể để dành đến mùa tuyết, như vậy chúng ta bị đói rồi. Anh xem có đúng hay ?”
Địch Á nghiêng đầu nửa ngày phát giác Trác Ngọc sai, nhất là chuyện tìm kiếm thức ăn để lưu giữ đến mùa tuyết khiến thể cãi lại. Phải biết mùa tuyết ở Mê Huyễn đại lục rất nhiều người thú chết, đặc biệt giống cái chiếm đa số. chỉ bởi vì thân thể giống cái yếu đuối chịu được rét lạnh mà còn vì thức ăn thiếu thốn.
Trác Ngọc ra lý do khiến Địch Á thể cự tuyệt, mặc dù đồng ý mang theo Trác Ngọc cùng săn thú, nhưng cho rằng Trác Ngọc kiên trì được lâu. Dù sao giống cái mảnh mai chịu được khóc to mà thôi.
Nhưng ngờ đươc là Trác Ngọc vẫn kiên trì, điều này khiến kinh ngạc thôi. Dĩ nhiên đây là sau.
- Hết chương 11 -
Chương 12: Bí kíp theo đuổi bạn đời: học cách xin lỗi
Hai người cứ như vậy bắt đầu cùng nhau săn thú. Mỗi sáng mang theo đồ dùng cần thiết, đóng kỹ cửa đá hai người xuất phát. Bình thường đều là Địch Á hóa thành thú cõng Trác Ngọc. Chung sống lâu như vậy, Địch Á sớm phát giống cái mà mình thích thích thân cận với hình thú của mình. Vì vậy thường xuyên hóa thành hình thú dính vào Trác Ngọc muốn được vuốt ve.
Mỗi lần vào lúc này, Địch Á đều nghe được Trác Ngọc thầm đánh giá cái gì mà là thần thú Tỳ Hưu trong viễn cổ, mình đáng . cũng để ý, dù sao cơ hội có thể để cho Trác Ngọc chủ động thân cận mình cũng nhiều.
Vào mùa nóng nhiệt độ tuy cao nhưng có lá cây chuối tây tròn, hơn nữa trong rừng rậm nhiệt độ cũng bị ngăn cản rất nhiều, thường xuyên có gió thổi qua nên cũng có thể chịu được.
Địch Á mỗi ngày đều mang theo Trác Ngọc đến những nơi khác nhau. phát ra rất nhiều trái cây rau dưa, ví như cải trắng, khoai cây, dưa gang. Có thể do khu vực cùng hoàn cảnh khác nhau nên thực vật ở đây đều rất lớn, mình mang về trong lần cũng mang được nhiều. Nhưng vẫn rất vui mừng, dù sao cải trắng, khoai tây có thể dự trữ trong mùa tuyết. Mặc dù trải qua mùa đông ở nơi này, nhưng những đồ này coi như để cảm tạ Địch Á chăm sóc trong thời gian dài như vậy.
Vào ngày Trác Ngọc phát nơi mà bọn họ đến cách chỗ ở xa rất giống nơi mà hai người gặp nhau lần đầu. Ngày đó thừa dịp Địch Á chú ý từ từ về phía đó, còn dùng đao xương vạch lên ký hiệu ở cây dọc theo đường , chỉ là chưa được xa bị Địch Á đuổi theo.
Địch Á nhìn chằm chằm đao xương trong tay , vẻ mặt rất tức giận, rất dễ nhận thấy Địch Á phát ký hiệu cây rồi. Bỗng nhiên thấy lúng túng, làm những thứ này chưa từng nghĩ tới bị Địch Á phát .
Bây giờ bị Địch Á biết được, nét mặt như muốn ăn thịt người khiến da đầu Trác Ngọc tê dại. Nỗi sợ hãi khi mới đến mảnh đại lục này thể ức chế được lại xuất , sợ đến mức quay đầu chạy về phía trước.
Cho dù chạy có nhanh hơn nữa vẫn bị Địch Á bắt được, con mồi cùng túi đeo lưng đều bị Địch Á vác về sơn động.
Trong sơn động trừ tiếng động Địch Á nướng thịt cũng chỉ còn lại yên tĩnh. Trác Ngọc rúc vào góc nơi cách Địch Á xa nhất. cho rằng Địch Á tuy có thể biến thành người nhưng bản chất vẫn là dã thú, trí khôn hẳn cũng có bao nhiêu phát ý đồ của mình. Nhưng tình hình hôm nay xem ra hiểu được, Địch Á so với tưởng tượng của mình còn thông minh hơn nhiều. Làm sao đây, đối xử với mình như nào?
Địch Á đúng là suy nghĩ nên đối xử như nào với Trác Ngọc. ngờ mình tốt với Trác Ngọc như vậy vẫn muốn bỏ . Ngay từ lúc phát Trác Ngọc vào lúc ra ngoài săn thú liền hoài nghi .
Sau này mặc dù tin tưởng những gì , nhưng vẫn cẩn thận quan sát hành động của Trác Ngọc trong mấy ngày này, rốt cuộc phát được mục đích của . quả biết mình phải làm sao? Ngay từ cái giây phút mà nhìn thấy Trác Ngọc, Địch Á thích . Trải qua thời gian chung sống dài như vậy, phát bản thân mình chút cũng chịu được ngày Trác Ngọc có bên cạnh mình.
Giống cái ở Mê Huyễn đại lục trong thời kỳ cho con bú bộ mới có thể to lên, những thời điểm khác . Cho nên khi gặp Trác Ngọc Địch Á cho rằng là giống cái trong thời kì sinh con. Nhưng Mê Huyễn đại lục có tập tục, phàm là giống cái trong thời kỳ cho con bú thể đơn độc ra ngoài kiếm ăn, trừ khi giống đực hoặc đứa bé ở cạnh. Vì vậy mới đem Trác Ngọc về.
tại có chuyện gì xảy ra, sao nàng lại phải , rốt cuộc phải như thế nào nàng mới rời khỏi mình?
Địch Á quay đầu nhìn Trác Ngọc trốn tránh mình, nhận thấy rất sợ , tất cả dường như trở về điểm xuất phát.
được, thể để cho cố gắng bấy lâu của mình trở nên uổng phí. Cho dù giống cái mà thích phải cũng muốn biết nguyên nhân, nếu như là lỗi của , như vậy sửa sai là được.
Địch Á tới bên cạnh Trác Ngọc, nhìn cổ tay vì mình dùng sức nắm mà bị thương. tự trách lại đau lòng thôi. liếm liếm vết thương cổ tay của Trác Ngọc, nhàng ôm để ngồi chân .
“Nhất định rất đau có phải ? Là ta đúng, ta nên dùng sức mạnh như vậy, nếu nàng đánh ta . Chỉ cần có thể để cho nàng bớt giận, cho dù như nào ta cũng chịu được.” Phụ thân , giống cái tức giận hoặc vui nhất định phải nhận sai, phải lỗi của mình cũng phải nhận. Chỉ có nhận sai giống cái mới có thể vui vẻ.
Thấy Trác Ngọc lời nào, lại tiếp tục : “Có phải ta tốt với nàng nên nàng mới muốn rời . Ta có chỗ nào tốt, nàng cho ta biết ta sửa.”
“Có phải nàng vẫn còn nghĩ tới giống đực trước của nàng hay , phải có ở đây sao?”
Trác Ngọc suy nghĩ xem phải ứng phó chuyện này như nào, bỗng nghe được Địch Á nhắc tới giống đực trước kia. Chẳng lẽ nó là bạn trai Ôn Thụy của , Ôn Thụy dĩ nhiên có ở đây rồi.
“Anh ấy có ở đây.” Trác Ngọc suy nghĩ chút lại bổ sung: “Nhưng đồ anh ấy tặng tôi mất rồi, tôi muốn tìm lại.”
Địch Á đoán được giống đực đó có ở đây, nhưng nghe được chính miệng Trác Ngọc lại càng vui mừng hơn. Mặc dù cảm thấy có lỗi với giống đực đó nhưng vẫn rất vui mừng, ai tranh đoạt Trác Ngọc cùng rồi. Về phần đồ mà giống đực đó tặng đủ để tạo thành uy hiếp, đồ cho dù có tốt hơn nữa cũng so được với người. thay thế được người đó trong lòng Trác Ngọc.
Tâm tình của tốt, vui mừng hôn lên mặt Trác Ngọc.
Trác Ngọc sợ nhất chính là Địch Á rửa mặt cho mình. đẩy Địch Á ra lại phát trong lúc giãy dụa ở dưới tấm da hươu có thứ gì đó chọc vào , mặt Trác Ngọc lập tức đỏ lên.
Ở Thế kỷ 21, mặc dù Trác Ngọc chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng là bác sĩ, dĩ nhiên biết như vậy là ý gì, cũng biết nếu mình tiếp tục lộn xộn, đoán chừng súng cướp cò mất.
Địch Á thấy Trác Ngọc bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, lại nhìn vẻ mặt của , biết xấu hổ, nhưng bây giờ cũng thể thân thiết phen với . cảnh báo mình phải từ từ, thể gấp, ngày nào đó thành công.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian